9. Dưới thủy cung. 10: Nương tử: từ dùng để chỉ hoặc gọi người phụ nữ một cách tôn kính. Thóc cũ không còn, thóc mới vừa gặt: ý nói đã tròn một năm, mùa này đã tiếp mùa khác. Tiên nhân: người đời trước mình, chỉ cha ông, tổ tiên. Từ tiên nhân ở câu sau lại có ý chỉ Trương Sinh. Người Phật tử Việt Nam hướng về Lễ hội Vu Lan vào ngày rằm tháng bảy mỗi năm là non TháiNghĩa mẹ hiền sâu tựa biển khơiDù cho dâng cả một đờiCủng không trả được ơn người sinh ta."" Công cha như núi Thái sơn,Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.Một lòng Công nương Diana trông thật lỗng lẫy trong chiếc đầm dự tiệc trong The Diamond Ball vào năm 1990 tại London. Nữ công tước xứ Sussex đã chọn cho mình một trang phục lấp lánh tương tự để tham dự buổi biểu diễn Cirque Du Soleil tại Hội trường Hoàng gia Albert. Theo tạp chí Forbes, việc các công ty mạng xã hội "bẻ cong" quy định với người giàu có và quyền lực không phải chuyện mới. Những hãng như Twitter, YouTube và thậm chí Spotify đều gặp rắc rối khi các ngôi sao hạng A, nguyên thủ quốc gia… vi phạm quy định. Nổi tiếng Từ thiện cho Chùa nuôi trẻ mồ côi TPHCM chắc chắn là một công cụ hiệu quả. Nó cũng giúp nhà Chùa và nơi nuôi trẻ mồ côi có những nguồn lực để có thể chăm sóc trẻ em. Do đó, cải thiện điều kiện sống của trẻ em nghèo là trách nhiệm toàn xã hội. Nó không chỉ Viết 1 Đoạn Văn Trình Bày Suy Nghĩ Của Em Về Tình Mẫu Tử - Bài 1. Viết 1 Đoạn Văn Trình Bày Suy Nghĩ Của Em Về Tình Mẫu Tử , cùng tham khảo mẫu văn ý nghĩa sau đây nhé! Mỗi chúng ta, ai sinh ra và lớn lên cũng có một người mẹ. Mẹ là người có công cưu mang chín tháng sX8Ws. Tháng sáu năm sauTống Ngưng ở biệt viện dưới sự chăm sóc của Nam Cung Diệp Thần và Hoàng Phủ Hạo Thiên đã sinh ra một bé ra cũng lạ, không hiểu sau khi Tống Ngưng dọn ra biệt viện Nam Cung Diệp Thần lấy được tin tức ở đâu mà hôm sau cạnh biệt viện của nàng có thêm một cái biệt viện nữa mà chủ nhân đương nhiên là Nam Cung Diệp Thần. Nhưng cái biệt viện ấy cũng chỉ làm bình phong đôi khi là nơi hắn ngủ qua đêm thôi vì đa số hắn đều ở biệt viện của nàng với lí do “Chăm sóc Tiểu Ngưng Nhi và bảo bảo”. Nếu không phải nàng biết sự tình thì thật sự nàng sẽ nghĩ đứa con này là con của hắn biết có phải là ông trời đùa nàng hay không mà cách biệt viện của nàng chỉ một con phố là biệt viện của Tam Vương gia Hoàng Phủ Hạo Thiên NG tỉ k cần thì cho muội a ‾╓ ‾ và sau đó biệt viện của nàng có thêm một “người khách quý” thiên a…Nàng đã làm gì nên tội chứ??? Ngày tháng yên bình của nàng…- - Ngoài lề tí - -Khi Tống Ngưng vừa chuyển ra biệt viện được ba ngày thì Thẩm Ngạn duyệt binh ở quân doanh hay tin, vội vã cho người đi tìm ở các biệt viện mà Thẩm phủ có. Khi tìm được nàng hắn vội đến ngay nhưng mà không ngờ lại hết lần này đến lần khác luôn bị Nam Cung Diệp Thần ngăn cản ở bên ngoài không thì người gác cổng thông báo nàng đã ra ngoài hoặc là Tam Vương gia tìm đến bàn bạc việc quân. Hắn sắp điên rồi a…NB quả là Thiên ca và Thần ca đoàn kết chống giặc ngoại xâm’ TP cho vừa anh quá à!!!Không những thế Liễu Thê Thê còn giở trò bỏ nhà ra đi’ nữa chứ. Hừ…muốn ngoạn thì hắn cũng sẽ ngoạn cùng với cô ta đến cùng. Hắn phái một nhóm 10 tên lính bình thường đi tìm cô ta. Nếu gặp thì đưa cô ta về với gia gia cô ta. Nếu không gặp thì ba ngày sau trở về. Dù sao sớm muộn cô ta cũng sẽ bị hắn hành hạ để trả thù thôi.NB s viết đoạn nì ta cứ cảm thấy ngôn tình ngược mà LTT là nữ9 z nhỉ TΔT- - Trở lại - -Do Tống Ngưng sau khi sinh xong cơ thể mệt mỏi nên Nam Cung Diệp Thần phải đi tìm thuốc để tẩm bổ cho nàng. Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng thường xuyên đem đến linh chi ngàn năm, tuyết liên trăm năm để cho nàng tầm nay nhân lúc Nam Cung Diệp Thần đi tìm thuốc cho nàng và Hoàng Phủ Hạo Thiên đang xử lí công vụ chưa đến được, Thẩm Ngạn liền chạy đến tìm Tống Ngưng. Hắn biết người gác cổng là người của hai tên kia nên hắn quyết định……… trèo tường mà… hắn không biết phòng của nàng ở đâu biết có phải Thẩm Ngạn quá may mắn hay không mà hôm nay Tống Ngưng thấy trong người khỏe hơn một chút nên quyết định đi dạo hoa viên cho khuây khỏa. Và thế là Thẩm Ngạn đi nhầm vào hoa viên rồi vô tình gặp Tống Ngưng đang ngắm sen trong ảnh đập vào mắt hắn là một thiếu nữ mặc bạch y xinh đẹp đứng cạnh những đóa hồng liên tạo nên một khung cảnh duy mĩ làm người ta ngẩn cảnh này chỉ in vào đáy mắt của Thẩm Ngạn chưa đầy một khắc thì Tống Ngưng phát hiện ra hắn, không những thế mà tả hữu của Tống Ngưng còn xuất hiện hai nam tử tuyệt sắc đứng đối mặt với Thẩm Ngạn làm hắn có cảm giác mình là người thừa. Ý nghĩ vừa xuất hiện đã làm Thẩm Ngạn lửa giận công muốn tiến lên kéo Tống Ngưng về phía mình nhưng lại không thắng nổi hai tên kia. Nếu chỉ có một người thì hắn cố gắng sẽ ngang tay nhưng hai người thì…Thẩm Ngạn dùng sức cắn răng đến nỗi nghe được âm thanh “ken két” chói lúc bầu không khí đang căng thẳng với tình trạng là một nữ tử đang giữ hai nam tử đang trừng mắt thù hằn với một nam tử khác đối diện. Cái không khí quái dị này chấm dứt là do một đám hắc y nhân bất ngờ xuất ngờ với sát khí rất rõ ràng làm cho cả bốn phải nhíu mày. Nhất là Hoàng Phủ Hạo Thiên, hắn’ là người phụ trách an toàn cho Ngưng Nhi nhưng đám hắc y nhân này lại xuất hiện ở đây thì hắn’ phải xem lại các ám vệ của mình đó đương nhiên là một màng huyết tinh do bốn người ba nam một nữ ở biệt viện này gây ra. Nhưng đa số là Thẩm Ngạn, Hoàng Phủ Hạo Thiên, Nam Cung Diệp Thần ra tay còn Tống Ngưng thì chủ yếu là phòng thủ và giết một vài tên gần đó do thể chất của nàng vẫn chưa khôi phục. Các ám vệ và hộ vệ đều được đưa đi bảo vệ Thẩm Lạc hết biến đột ngột xảy ra khi Tống Ngưng đang đấu với một hắc y nhân. Kiếm sẽ đâm vào tim tên đó nhưng hắn lại né người sang trái rồi lăn một vòng trốn thoát. Tống Ngưng cơ thể sức lực không nhiều nên thu kiếm không kịp. Một kiếm kia cứ như thế đâm vào phía hậu tâm của Thẩm Ngạn đang chắn trước mặt Tống Ngạn nhìn mũi kiếm trước mặt mình rồi lại nhìn khuôn mặt của Tống Ngưng cười khổ một tiếng, đáy lòng lại chua sót không thôi. Nàng lại một lần nữa đâm hắn một kiếm xuyên tâm. Tuy không mất mạng nhưng lại đúng ngay vị trí cũ. Nhưng lúc đó là hắn vô tâm với nàng khiến nàng hận hắn. Còn bây giờ, là nàng vô tâm với hắn nhưng hắn lại không thê hận nàng, không hận nàng được và càng không muốn hận khi chìm vào bóng tối hắn còn nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của nàng, như vậy cũng đủ rồi…Tống Ngưng lúc này rất rối loạn. Lúc một kiếm kia đâm vào thân thể của Thẩm Ngạn, tâm của nàng đột nhiên nhói một cái, trong đầu cũng có một số hình ảnh lướt qua. Nhưng nó rất nhanh nàng chưa kịp nhìn thấy thì nó đã biến mất rồi. Lúc hắn ngã xuống, bọn hắc y nhân đã được giải quyết xong hết. Nàng lo lắng chạy đến chỗ hắn, thúc giục Nam Cung Diệp Thần cứu hắn. Khi đó nàng chỉ có một ý nghĩ là hắn không thê chết được. Hai tháng sauVì không thể từ chối yêu cầu của Nam Cung Diệp Thần nên Thẩm Ngạn đành phải bất đắc dĩ nhận lời. Mà thật raviệc bị thương mất trí nhớ của A Ngưng nếu Nam Cung Diệp Thần có thể chữa trị được thì không phải hắn vẫn còn cơ hội sao?Chỉ có điều, hắn đã cho người sắp xếp chỗ ở rồi mà tên kia nghe cũng không thèm nghe đã chạy đến bên cạnh phòng của Tống Ngưng ở làm cho hắn phải nghiến răng nghiến lợi mà chấp hoa viên“Tiểu Ngưng Nhi, nàng thấy Thẩm Ngạn thế nào?”“Sao ngươi lại hỏi như vậy? Không lẽ ngươi…”Tống Ngưng kéo dài âm điệu làm Nam Cung Diệp Thần tóc gáy cùng lông tơ đều dựng đứng lên, cảm giác bất an ập đến. Run giọng hỏi“Ta thế nào?” bưng ly trà lên nhấp một ngụm để bình tĩnh lại“Không lẽ…ngươi cũng thích hắn sao?”Câu hỏi của Tống Ngưng làm cho ngụm trà Nam Cung Diệp Thần vừa uống chưa kịp nuốt đã phun ngược trở ra. Hắn đen mặt nhìn nữ tử trước mặt, nữ nhân này nghĩ gì thế? Hắn đường đường là một nam nhân sao có thể thích nam nhân lại còn là tên mặt than kia. Hễ thấy hắn lại gần Tiểu Ngưng Nhi thì mặt đã đen hơn đáy nồi rồi, nếu đổi lại người thích là Tiểu Ngưng Nhi thì có thể Tiểu Ngưng Nhi nói “cũng”, không lẽ nàng cũng thích Thẩm Ngạn sao?“Tiểu Ngưng Nhi, nàng…thích hắn sao?” Nam Cung Diệp Thần cố đè nén vị chua lại“Không, người thích hắn là Liễu Thê Thê và đại ca ta a” NB -_-Nghe câu trả lời của nàng, Nam Cung Diệp Thần thở phào nhẹ nhõm, cũng may mà Tiểu Ngưng Nhi không có thích tên mặt than kia nếu không hạnh phúc cả đời hắn xem như xong rồi. Sau đó, liếc mắt nhìn về phía cửa hoa viên. khi Nam Cung Diệp Thần đang cao hứng thì Thẩm Ngạn đứng ở cửa hoa viên khi nghe câu trả lời của Tống Ngưng thì tâm hắn đều tan nát. Hắn muốn đi dạo hoa viên để gặp A Ngưng. Nghe câu hỏi của Nam Cung Diệp Thần, hắn cũng hồi hộp, chờ đợi, hắn cũng mong nàng nói “có” nhưng… câu trả lời của nàng đã thành công đánh tan ảo mộng của hắn, đánh hắn từ thiên đàng xuống mười tám tầng địa nàng ôn nhu hỏi han, chăm sóc hắn, hắn đã từng có ảo tưởng rằng nàng cũng có chút thích hắn, nhưng thì ra là không phải, nàng chỉ áy náy khi làm hắn bị thương thôi.“Nếu không thích hắn tại sao nàng lại chăm sóc hắn như vậy, còn nhất quyết phải chữa khỏi cho hắn.”“Tại ta làm hắn bị thương thôi”Tuy biết trước được, nhưng chính tai nghe thấy thìlại là một chuyện khác. Khó khăn lắm mới ổn định cảm xúc nhưng câu nói của Tống Ngưng lại lần nữa đánh hắn trọng thương.“Ta với hắn chỉ là nhất thời thôi, vốn chẳng có tình cảm, sau thời gian nữa hắn đưa hưu thư cho ta thì ta và hắn sẽ không còn quan hệ gì nữa, ngươi không biết đâu, lúc đầu…”Câu nói “không còn quan hệ nào” vang bên tai làm cho sắc mặt hắn càng trắng bệch hơn, lảo đảo lùi về sau ba bước, thân thể lung lay sắp ngã, nhưng lý trí nói cho hắn biết, hắn không thể nào ngã xuống, nếu nàng phát hiện hắn nghe lén thì nàng sẽ càng chán ghét hắn hơn thôi. Loạng choạng đi về phía thư phòng, bước chân không vững dường như có thể ngã bất cứ lúc bao giờ Thẩm Ngạn thấy đoạn đường từ hoa viên đến thư phòng lại xa như vậy. Đi vào thư phòng, quanh thân toát ra sự ưu thương nồng đậm.Thì ra nàng chưa bao giờ thích ta, là ta tự mình đa tình mà thôi ha…ha…’Thẫn thờ nhìn vò rượu trước mặt, nhớ lại đoạn đối thoại của Tống Ngưng và Nam Cung Diệp Thần, tâm càng đau thêm. Điên cuồng uống rượu, nhưng càng uống, tâm lại càng đau hơn, đến khi ý thức mơ hồ gục xuống bàn mới Phong ViệnNghe tì nữ thân cận thông báo tình hình của Thẩm Ngạn, từ lúc đi hoa viên trở về thì luôn nhốt mình trong thư phòng uống rượu. Liễu Thê Thê nhíu mày thật sâu. Tuy không biết có chuyện gì nhưng nàng’ cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến Tống Ngưng. Mắt Liễu Thê Thê lóe lên tia tàn nhẫn, bàn tay trong tay áo cũng nắm chặt - -*- - - -Hắc dạ phong caoĐêm nay là một đêm âm u, mây đen che kín mặt trăng, gió lạnh rít gào thổi qua những tán lá tạo thành những âm thanh “xào xạt…”, đập vào cửa sổ đang mở nghe “kẽo kẹt”, càng nhìn càng cảm thấy bất Ngưng một thân trung y màu trắng bước ra từ phòng tắm, tóc dài buông xõa trên vai phối với màu trắng của trung y thì càng thêm chói mắt. Lúc nàng định lên giường ngủ thì trên nóc nhà đồng loạt có hắc y nhân mang khăn bịt mặt tiến tình trạng này nếu là nữ nhân khuê phòng thì đã sớm la hét thất thanh kêu cứu mạng rồi nhưng người này là Tống Ngưng – nữ tướng quân Lê quốc, tình trạng gì chưa gặp qua. Nàng không hoảng sợ, chỉ nhanh chóng lấy thanh kiếm treo trên đầu giường xuống, mắt lạnh nhìn đám hắc y nhân. Thấy bọn chúng mãi không xông lên, nàng lạnh giọng hỏi“Các ngươi là ai?” Nàng khẳng định đám hắc y nhân này là đến giết nàng, nhưng tại sao lại không ra tay? Nghi hoặc thì nghi hoặc nhưng nàng cũng không bỏ phòng bị, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm, mắt nhìn đám hắc y nhân.“Ngươi là Tống Ngưng?” Một tên trông như đứng đầu của bọn chúng lạnh lùng mở miệng hỏi.“Phải. Các ngươi là người của ai?”Tên thủ lĩnh không trả lời nàng mà chỉ hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục quan sát nàng. Nhưng nhìn thế nào cũng không giống như là họ đang đợi gì đó chứ không phải một mùi thơm thoang thoảng xông vào mũi làm nàng nhíu mày rồi cũng hiểu ra, thì ra bọn chúng cho người đốt mê hương, đợi mê hương phát tác thì nhất tề xông lên giết nàng. Hừ… bọn chúng cũng quá xem thường nàng Ngưng bế khí phòng ngừa mê hương phát tác nhưng nàng kinh ngạc phát hiện công lực đã giảm ba phần. Nhưng mê hương này thật kì lạ, nàngkhông cảm hoa mắt, choáng váng mà ngược lại thân thể càng ngày càng nóng. Chết tiệt, đó không phải mê hương mà là xuân dược. Phải nhanh chóng giải quyết đám người này để trị liệu mới được.’Nghĩ vậy, Tống Ngưng nhanh chóng rút kiếm xông thẳng vào đám người hắc y chiêu sắc bén, sát khí lan tràn. Đám hắc y nhân bị hành động bất ngờ của Tống Ngưng làm cho sững sờ tại chỗ, không kịp phản ứng nên một lượng lớn bị dính chiêu của Tống Ngưng làm cho mất mạng. Đến khi bọn chúng hoàn hồn thì đã mất gần nữa số người. Tên thủ lĩnh thấy vậy, sát khí bốc lên, quát to với đám người còn lại“Giết nàng”Đám hắc y nhân theo tiếng quát điên cuồng xông về phía Tống Ngưng. Nhưng thế chủ động đã bị Tống Ngưng nắm lấy nên cho dù có phản kháng thì chúng cũng chết không nghi lúc Tống Ngưng đối phó với đám hắc y nhân thì tên thủ lĩnh đã lợi dụng thời cơ đến sau lưng nàng đâm một kiếm về phía hậu tâm* của nàng. Một kiếm này mang theo lực lượng cực lớn và sát khí tuyệt đối. Tống Ngưng bị sát khí làm cho giật mình quay lại nhưng thanh kiếm gần như vậy, muốn tránh cũng không được. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo chưởng lực cường đại từ sau lưng Tống Ngưng quét qua tóc mai của nàng, đánh thẳng vào ngực tên hắc y nhân. Ebook Nương Tử Cho Ta Một Cơ Hội Được Không? của tác giả Liễu Ngọc BăngThể loại Trùng sinh, Đồng nhân, nam sủng nữ, nữ ngược tâm namBeta Liễu Nhược Giang, Trương Thiên Tuyết, Mộ Dung Thiên PhiNguyên tác Hoa tư dẫn chi Tận kiếp phù du“Nhân sinh như mộngTận kiếp phù du.”Kiếp trước nàng yêu hắn, bản thân lại cam tâm tình nguyện gả cho hắn, không còn cầm đao thương trên sa trường, nàng học cách trở thành nữ tử khuê phòng, vì hắn chăm con dưỡng cái. Đổi lại, hắn lạnh lùng, tàn nhẫn với nàng. Tay nàng là do hắn phế, con nàng chết hắn lại ung dung mà ôm ấp nữ nhân khác. Hắn đối với nàng mãi mãi cũng vô tâm. Cuối cùng, nàng chọn cách ở trong mộng ảo, bỏ mình, ra đi không vương vấn gì với trước hắn tuyệt tình, ngoan độc với nàng, hết lần này đến lần khác khiến nàng sống trong đau khổ, thương tâm mà chết. Mãi đến khi bức màng bí mật được hé lộ, hắn ân hận thì đã muộn. Thì ra người cứu hắn là nàng, người hắn đánh mất trái tim cũng là nàng nhưng hắn lại ngu ngốc không chịu thừa nhận. Hình bóng nàng đã sớm đi vào tâm hắn, bén rễ ở đó. Khi hắn hiểu được thì đã muộn. Sống không thể bên nàng thì hắn nguyện đoàn tụ cùng nàng nơi chính suối. Vạn tiễn xuyên tâm, hắn tử trận sa trường. Nếu có kiếp sau chỉ mong một đời một kiếp một đôi, chỉ nguyện làm uyên ương liền cánh không nguyện thành tiên, để hắn có cơ hội bù đắp cho nàng, yêu thương nàng lần thế sự vô thường, nghịch thiên trọng sinh kiếp này hắn quyết không phụ nàng cũng muốn nối lại duyên tình dang dở kiếp sự việc liệu có còn như trước kia, nàng có còn như trước kia, có còn yêu hắn nữa không?♪ Đoạn ngắn 1 Lập giao ước đêm động phòngTống Ngưng một thân giá y đỏ thẫm, nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Ngạn“ Thẩm Ngạn ta có chuyện muốn nói với ngươi”Nàng như vậy khiến Thẩm Ngạn không khỏi nhíu mi“Chuyện gì?”Hắn bước đến gần nàng, đây là lần đầu hắn nhìn nàng mặc giá y xinh đẹp động lòng người như vậy, nội tâm lại bất an.“ Thật ra cũng không có gì, ta biết ngươi có đã sớm có người trong lòng mà ta cũng không muốn làm tiểu tam chi bằng ta cùng ngươi làm một giao ước như thế nào?”Nàng nhìn sắc mặt đen hơn đêm của hắn thì không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.“ Giao ước?” Thẩm Ngạn mím môi nhìn nàng, hai tay trong tay áo nắm chặt đến nỗi khớp cũng trắng bệch. Tống Ngưng nhìn hắn thêm vài lần mới nói tiếp“ Ừm… Liễu Thê Thê là người trong lòng ngươi ta đây không muốn vô sỉ như vậy cướp vị trí chính thê của nàng. Nhưng là hiện tại ta tạm thời ở lại phủ tướng quân. Sau một thời gian nữa, ngươi viết hưu thư cho ta rời đi. Đến lúc đó ngươi đi cầu độc mộc của ngươi ta đi đường lớn của ta. Ta có thể tìm một nam nhân thật lòng thương ta mà ngươi cũng được toại nguyện cùng người kia nha…”Hiện tại nàng đang mơ tưởng đến niềm vui ngao du sơn thủy cùng tình lang mà không biết rằng tâm hắn đang đau đớn, thống khổ. Không được, tuyệt đối không được, cho dù đem nàng nhốt lại hắn cũng quyết không để nàng rời khỏi hắn lần nữa.“ Không thể được” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.♪ Đoạn ngắn 2 Ghen với tiểu tam“ Hai người các ngươi là đang làm cái gì, hả???”Thẩm Ngạn cơ hồ tức giận muốn ngất xỉu, đây là cái tình cảnh khốn kiếp gì đây a! Hắn vốn vừa thắng trận liền ngày đêm không ngừng thúc ngựa trở về, hắn nhớ nàng đến phát điên rồi. Cư nhiên… cư nhiên đến nơi vừa vào phủ đã cho hắn nhìn thấy một màng nàng đang “ hồng hạnh xuất tường” đi “ trêu hoa ghẹo nguyệt”. Tay của nam nhân kia đang vòng qua eo nhỏ của nàng, thân thể hai người lại sát nhau gần như không một khe hở a. Thẩm Ngạn càng nhìn càng tức, lửa giận bùng phát, hắn còn chưa được ôm nàng đó, cái tên nam nhân kia dựa vào cái gì mà chiếm tiện nghi của nàng chứ. Khốn kiếp, dựa vào gương mặt đẹp một chút, thân thế cao hơn hắn một chút mà muốn cướp nương tử của hắn sao, ngươi mơ đi, cho dù tạo phản hắn cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.♪ Đoạn ngắn 3 ghen với tiểu tứThẩm Ngạn lần đầu làm điểm tâm muốn đem cho A Ngưng của hắn nếm thử. Nhưng vừa đến cửa liền nghe thấy tiếng nói cười “mờ ám” từ bên trong truyền ra“ Đừng… Ngươi nhanh như vậy làm gì a..”“ Ha…ha…tại ngươi chậm thôi a” một giọng nam trầm thấp dễ nghe“ Ngươi còn cười nữa, ta bỏ mặc ngươi”“ Ha…ha…được rồi, tiếp tục” đoạn này thử sự “trong sáng” của mọi người chứ ta rất trong sáng aThật sự nghe không được nữa, Thẩm Ngạn sắc mặt âm trầm, khí lạnh lan tỏa toàn thân, hùng hổ mang một thân sát khí đá cửa vào. Cửa vừa mở, Thẩm Ngạn nhìn tình cảnh bên trong lãnh khí càng dày đặc hơn. Chỉ thấy Tống Ngưng đang cùng cái tên thần y họ Nam Cung chết tiệt kia đang ngồi sát nhau, tay của hắn’ còn ôm vai Tống Ngưng, hai người đang cùng xem một quyển sách. Thẩm Ngạn thật sự không thể nhìn được nữa, đặt mạnh đĩa bánh lên bàn, đưa tay kéo Tống Ngưng về phía mình, tách hai người ra. Nhìn cánh tay lúc nãy ôm vai Tống Ngưng cứng đờ trên không trung, Thẩm Ngạn nhướng mày cười đắc ý với Nam Cung Diệp Thần.* Thông báo văn án có MỘT SỐ yếu tố lừa tình mong cân nhắc trước khi đọc* Trong căn phòng tối, ẩm thấp, ánh sáng yếu ớt thỉnh thoảng chiếu xuống tạo nên cảm giác âm u, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng côn trùng kêu. Nhà ngục chỉ có mùi thối rửa, mục nát và còn có cả…… mùi máu phòng giam cuối cùng của mật thất có một bóng người đang vô lực gục trên sàn. Người này thân hìn nhỏ nhắn hẳn là nữ nhân, tóc đen rối bời, quần áo rách nát đầy những vết roi và thấm đẫm máu đỏ thẩm. Nữ nhân giật giật ngón tay rồi từ từ ngẩn mặt lên, tóc lại che đi một nữa khuôn mặt. Liễu Thê Thê ánh mắt đầy oán hận nhìn về phía cánh cửa sắt, tay muốn nắm chặt nhưng được vì tay chân của cô ta đã bị phế gần như không còn cử động được sao Tống Ngưng không chết? Tại sao?Ngày hôm đó, đáng lẽ, Tống Ngưng phải bị rơi xuống vực nhưng lại được Nam Cung Diệp Thần cứu mang đi mặc dù đã hôn mê. Khi cứu Tống Ngưng, Nam Cung Diệp Thần cũng đã giết chết hai hắc y nhân, cũng đánh nàng rơi xuống vực. Nghĩ là sẽ chết nhưng không ngờ rằng lại được cứu. Cứu? Hẳn là vậy. Vì người đó cứu nàng là để lăng nhục, hành hạ hôm sau khi Liễu Thê Thê bị đánh lăn xuống vực thì được Hoàng Phủ Hạo Thiên đem về giam trong địa lao này, hàng ngày chịu đủ loại tra tấn tàn bạo, đau khổ hơn cả cái cửa ngục bị mở ra ánh sáng chiếu vào chói cả mắt. Một bóng người chậm rãi đi về phí phòng giam Liễu Thê Thê. Nam nhân mặc hắc bào thêu kim long, gương mặt tuấn mĩ, góc cạnh rõ ràng, đầu đội kim quan, người mang khí chất đế vương cao cao tại thượng khác biệt hoàn toàn với địa lao âm u Phủ Hạo Thiên đứng trước cửa ngục nhốt Liễu Thê Thê, ánh mắt nhìn cô ta như nhìn một xác chết vậy. Giọng nói băng hàn lạnh thấu xương vang lên“Liễu cô nương rất thích ở đây đúng không? Ba ngày nữa cô phải đi khỏi đây rồi. Gia chủ là bổn vương có chút tiếc nuối, nay ta tặng cô nương một đại lễ xem như từ biệt vậy. Người đâu!”“Vương gia.”“Mở cửa, sắp xếp để bổn vương chăm – sóc’ Liễu cô nương thật – tốt’” TT *sởn da gà*“Vâng”Liễu Thê Thê từ khi thấy Hoàng Phủ Hạo Thiên lên tiếng đã hoảng sợ đến nỗi đôi mắt mở to, đồng tử co lại hết cỡ. Tên thị vệ mở cửa, kéo cô ta trói lên giá cây thập giá ý. Không, không, ba canh giờ trước nàng đã bị thị vệ đánh xong, vừa mới tỉnh lại thôi khi thị vệ trói cô ta lên giá xong thì lập tức có người mang một thùng nước vào. Liễu Thê Thê nhìn thấy nó càng hoảng sợ hơn. Cô ta biết đó là gì. Đó là nước muối và ớt, thêm thuốc của Nam Cung Diệp Thần và rất nhiều thứ có thể làm vết thương đau đớn gấp nhiều lần và lở loét, cơn đau hơn gấp trăm ngàn lần, đau tận xương vẻ mặt hoảng sợ của Liễu Thê Thê, Hoàng Phủ Hạo Thiên chỉ cười lạnh. Hắn không ngờ ả có thể làm cho thân tín tin cậy nhất của hắn phản bội lại hắn mà cũng chỉ vì ả đã cứu tên đó một lần khi đi làm nhiệm vụ. Cũng lần đó mà Ngưng Nhi bị ám sát ở biệt viện là vì tên đó đã hạ thuốc toàn bộ ám vệ và chỉ đường cho Liễu Thê Thê. Hừ… Nhưng tên đó cũng bị Nam Cung Diệp Thần “xử” chung với tên phản đồ của Sát các đã trộm Mị huyễn hương hạ thuốc Ngưng Nhi. Theo ám vệ của hắn báo cáo thì hình như là hai người bị hạ xuân dược “hắn” Nam Cung Diệp Thần mới chế ra nhưng một người thì bị nhốt chung với 10 nam nhân còn một người thì bị quăng vào chuồng toàn lợn nái. NB hình như ta đi xa quá, quay lại thôiLiễu Thê Thê bị hắt nước muối, đau xót khiến cô ta muốn hét lên nhưng miệng lại bị bịt nên chỉ có thể phát ra những tiếng “ưm…ưm” không thành đó là từng trận roi đau đớn khôn cùng. Những âm thanh “Chan…Chát…” khi roi đánh vào da thịt vang lên trong ngục yên tĩnh khiến người khác phải hoảng sợ. Nhưng những người có mặt ở đây trừ Liễu Thê Thê thì tất cả đều mặt đổi sắc mà canh giờ trôi qua, Liễu Thê Thê rốt cục cũng được thả ra khi chỉ còn nửa cái mạng. Hoàng Phủ Hạo Thiên không nhanh không chậm lấy trong tay áo ra một lọ sứ, rắc lên khắp người Liễu Thê Thê rồi phất tay áo bỏ mới chỉ là bắt đầu!Ba ngày sauLiễu Thê Thê đã được đưa ra khỏi ngục. Vết thương trên người cũng đã liền da lại nhưng nhìn vào vẫn rất dọa người. Gương mặt thì bị mái tóc xõa tung che di một nữa. Nhưng ngọn gió thổi qua làm bay một ít tóc có thể thấy gương mặt máu thịt lẫn lộn, huyết nhục mơ hồ vừa mới liền ít da lại, trông rất đáng sợ. Liễu Thê Thê bị ném lên xe ngựa chở đến nơi khác – địa ngục thứ hai của cô Thê Thê được đưa đến một nơi hoang vắng, vào một ngôi nhà đơn sơ, giản dị, trong ngôi nhà chỉ có một chiếc giường lớn và một chiếc bàn, một chiếc ghế vào một bộ ấm trà. Trong ấm trà đã được pha sẵn một ít trà nóng. Bị bỏ lại một mình Liễu Thê Thê rất sợ hãi, toàn thân đều run rẫy. Liễu Thê Thê vội rót một tách trà uống để bình tĩnh lại. Uống một hơi hết ly trà nên rất nhanh sau đó cô ta cảm thấy toàn thân nóng lên, cơ thể cực kì khó chịu như bị hàng ngàn con kiến gặm cắn, mắt dần trở nên mơ hồ. Cô ta nghe được tiếng mở cửa nặng nề sau đó là rất nhiều “nam nhân xinh đẹp” tiến về phía mình. Cô ta kéo thân thể rã rời tiến về phía “họ” rồi bắt đầu hoan vệ trong bóng tối nhìn một màn Liễu Thê Thê cùng một đám súc vật giao hoan thì chỉ cười lạnh khinh thường. Cô ta lại có thể lấy thân thể của mình đi quyến rũ những tên phản bội lại thiếu chủ, tên thị vệ kia phản bội lại Tam Vương gia, rồi cả hai tên sát thủ kia nữa. Thật đê tiện!Bây giờ cho cô ta ăn Mị huyễn hương chân chính mà thiếu chủ đã chế tạo thành công để cô ta “tận hưởng” thật tốt. Mị huyễn hương này tên như ý nghĩa, nó là xuân dược cao cấp có thể tạo ra ảo giác. Cho dù trước mắt ngươi là nam nhân xấu xí, sửu nữ hay động vật thì cũng sẽ trở thành tuấn nam, mỹ nữ trong mắt ngươi, ngươi sẽ hoan ái đến chết. Nhưng thiếu chủ nói còn muốn hành hạ cô ta nên mới giữ lại mạng cho cô ta. Ly trà lúc nãy cô ta uống trà không bao nhiêu nhưng Mị huyễn hương thì nhiều, vậy mà cô ta lại uống hết, theo tính toán của hắn thì có lẽ sẽ kéo dài như thế này suốt 7 - ******- -Một tháng sauKinh thành đệ nhất thanh lâuCăn phòng cuối dãy lầu thứ haiĐây là nơi “phục vụ” cho những kẻ có sở thích ngược đãi người khác khi hoan ái là SM ấy màTiếng “chát…chát…” của roi đánh vào da thịt vang khắp phòng một nữ tử xích lõa bị trói trên giường theo hình chữ “đại”. Đứng ở trước giường là một nam nhân tầm 40 – 50 tuổi, trong tay còn cầm chiếc roi da dính máu. Liễu Thê Thê trên giường miệng bị nhét vải nên không thể nói chỉ có thể “ưm…ưm…” cầu xin.“Sao nào? Tiểu mĩ nhân, thoải mái không? Đây là roi chế từ da rắn. Khi chế tạo còn gắn thêm những miếng sắt nhỏ rất tinh vi a. Thoải mái lắm đúng không?”Nghe những tiếng “ưm…ưm…” cầu xin của Liễu Thê Thê tên nam nhân lại lý giải thành “thoải mái…a” nên cầm roi tiếp tục quất vào Liễu Thê mỗi lần kéo roi lại thì sẽ nhìn thấy vết máu nhàn nhạt hiện lên làm cho nam nhân cực kì hưng một lúc lại thấy không còn thú vị nữa, nam nhân đặt roi lên bàn rồi cầm lấy chân nến đang cháy đi lại gần Liễu Thê Thê. Nhìn chân nến Liễu Thê Thê càng hoảng sợ không ngừng vùng vẫy, liên tục “ưm…ưm…” không ngừng. Thấy Liễu Thê Thê ầm ĩ như vậy, nam nhân nhíu mày nói“Không cần kích động đâu, ta sẽ thỏa mãn ngươi.”Sau đó cầm chân nến nghiêng lại để sáp nến nóng hổi vừa tan chảy rởi vào những vết thương đang rướm máu của Liễu Thê Thê.“Ưmmmmm….ưm…ô ô ô”Liễu Thê Thê đau đớn hét lên nhưng lại không thành tiếng, rồi lại thấp giọng nức tháng trước, khi tỉnh lại ả thấy mình trần truồng nằm bên cạnh một đám súc vật thì đã muốn chết rồi nhưng lại có người ngăn cản ả, người đó điểm huyệt rồi bẻ trật khớp hàm của ả, sau đó đem ả bán đến đây, căn dặn cho ả phục vụ những khách nhân biến thái nhất. Ả đã từng chịu những khổ hình hơn cả thế này lúc ả muốn chết đi để không phải chịu sự đau khổ này nữa nhưng luôn có người ngăn không cho ả biết đây là giúp Tống Ngưng trả thù ả NB một nửa thôi a, haiz…. Biết vậy lúc trước ả sẽ thành thật. Nếu lúc đó ả không lừa gạt Thẩm Ngạn. Nếu ả không quyến rũ người của Nam Cung Diệp Thần để trộm thuốc. Nếu ả không lợi dụng thị vệ của Tam Vương gia. Thì lúc này ả sẽ đang hạnh phúc sống với gia gia…sẽ….sẽ… Nhưng trên đời này không có thuốc chữa hối -********- -Biệt viện Thẩm PhủHoa viênThẩm Lạc và Thẩm Ngạn ở một bên đọc sách, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng hỏi non nớt của Thẩm Lạc. Nam Cung Diệp Thần thì đang phơi dược liệu rồi chạy đi phòng bếp sau đó lại chạy về. Hoàng Phủ Hạo Thiên ngồi đàn dưới gốc đào. Tống Ngưng đang xem sách, một lúc sẽ lại ngẩng đầu nhìn mọi người. Khung cảnh hài hòa, ấm Ngưng nhìn binh thư trong tay đột nhiên nhớ đến chuyện trước bị Liễu Thê Thê đẩy xuống vực được Nam Cung Diệp Thần cứu nhưng hắn lại điểm huyệt ngủ của nàng. Lúc tỉnh lại, nàng nhìn thấy đầu tiên chính là cảnh Nam Cung Diệp Thần và Hoàng Phủ Hạo Thiên đang giao đấu. Thái dương có chút đau nhức. Đưa tay xoa thái dương nàng lại nghĩ về một bóng bạch y nam tử trong giấc mơ của nàng vì nàng thấy Nam Cung Diệp Thần cũng mặc bạch y.“Diệp Thần, ta có thể khôi phục lại trí nhớ không?”Hai người trong phòng đều dừng tay lại ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó Nam Cung Diệp Thần thản nhiên nói “Được”Nửa tháng sau, nàng khôi phục trí nhớ, tình cảm của nàng dành cho Thẩm Ngạn nàng cũng nhớ. Nhưng mà… tình cảm của Diệp Thần và Hạo Thiên nàng cũng biết. Người cứu nàng nhiều nhất là Diệp Thần nhưng Hạo Thiên lại là người luôn âm thầm bảo vệ nàng phía không muốn phụ một ai, không muốn làm tổn thương một ai. Nếu để nàng chọn một người mà hai người còn lại sẽ đau khổ, nàng làm không được. Nếu nàng bỏ đi, thì cả ba người và cả nàng cũng sẽ không hạnh phúc. Với nàng mà nói, như bây giờ đã là tốt lắm Ngưng lại ngẩng đầu nhìn mọi người đang cãi nhau ầm ĩ vì việc ai sẽ dạy Lạc Ngưng lại cúi đầu nhìn sách, khóe miệng mỉm cười ôn nhu, hạnh vậy có lẽ sẽ tốt hơn.

nương tử cho ta một cơ hội được không